hoang hau nghich ngom cua ta

ngudi ta cüng phân lâp diroc saponin trong dông vât nhu hâi sâm, câ sao. [2] Vê mât phân loai dira theo câu truc hoâ hoc co thë chia saponin thành: Saponin triterpenoid (gôm hai loai: saponin triterpenoid pentacyclicvà saponin triterpenoid tetracyclic) và saponin steroid (gôm nhôm aminofurostan, nhôm hoang: No bi ta xu ka - 24/09/2016, 12:54:37. nhi: Rất hay - 14/09/2016, Cho nobita chet vi cai toi nghich ngom tu tien do cua nguoi khac lai con muon xua duoi doremon dang doi cho nobita - 10/07/2016, 20:04:09. hau koy: Truyen nay k dk hay - 28/06/2016, 15:21:40. hau koy: Truyen nay k dk hay - 28/06/2016, Cô bé tật nguyền nhìn mẹ bỗng dưng khóc nức nở mà hoang mang, sợ hãi, một cánh tay ôm bé vào lòng. Vợ người quân nhân nói trong nước mắt: "Lỗi tại ta, không cho cha con tia hy vọng. Con gái, xin hãy sống tốt, ta sẽ mang đôi tay về cho con. Hãy sống vì con gái bé nhỏ của ta, vì người cha con đã mất. Con người ta tồn tại bởi 2 phần: phần hồn và phần xác. Phần hồn của ông Trọng đã hoàn toàn thoát khỏi xác ông ta. Sự tồn tại trên cõi Dương một năm nay của ông ta chỉ là phần xác. Ông đi đâu, làm gì, nói gì, ấy là tiếng nói của ma quỷ nhập vào ông ta, nói ra. Con trai nghịch ngợm lục tung chiếc túi của bà, tờ giấy bên trong rơi ra khiến tôi choáng váng khi biết tương lai mình không có chốn dung thân - Thấy có tờ giấy quấn tròn được buộc một sợi chun rất cẩn thận, tôi tò mò mở ra xem thì choáng váng với nội dung ghi bên trong. - Con trai nghịch ngợm lục tung c - Mạng mua bui trong mot pharn vi rong lan a mien nam nude Anh vao mua he nam 1968 IA hau qua cua Cal! dqt baa I.:cH xay ra II Bac Phi (Sa mac Sahara) [43J. Con cacngQ~n dot ngoM e6 cOng su4t km (trung tam nhi~t di~n) thuCashberry Lừa Đảo. Part 13Hôm nay cẩu hoàng thượng đưa ta lên triều thiết triều cùng hắn. Ta không chịu đi vì thiết triều buồn ngủ lắm á. Thế lằ hắn vác ta lên vai. VÁC ĐẤY. Hắn nhấc bổng ta lên và vác ta lên vai vào triều mặc cho ta giãy giụa linh tinh trên vai hắn. Trong lúc hắn đang xem vài giấy tờ sổ sách gì đó thì ta chạy loăng quăng, nghịch nghịch cái này một chút, ngó ngó cái kia một bỗng nghe thấy giọng hắn- Mùa đông sắp đến rồi. Các khanh có ý kiến gì để bảo vệ mùa màng cho thần dân không?Ngọc quốc là một đất nước phồn thịnh, nhân dân luôn được sống no đủ, ta chưa thấy cảnh thiếu thốn bao giờ ở đây. Mùa đông có lẽ sẽ rất khắc nghiệt vì cây cối héo khô... Cây cối...- Thưa Hoàng thượng, chúng ta nên trồng gấp đôi số vụ mùa năm nay, để cư dân có thể có đồ ăn dự Nhưng nhỡ để lâu trong kho,lương thực hỏng thì sao thưa ngài?- ta chợt quay ra hỏi- Đồ trong kho không thể hỏng được thưa hoàng quan cận thần cúi mình đáp cho taTa không hiểu sao nhưng ta có cảm giác chẳng ổn, mua đông năm nay có lẽ sẽ rất khắc nghiệt...Ta vô thức hỏi - Hoàng Thần, chúng ta có tể tướng mùa đông ở đây không??Hoàng Thần nhìn về tể tướng mùa đông, ngài mặc bộ giáp trắng tinh khôi, khuôn mặt mạnh mẽ nhìn ta, ánh mắt ánh lên sự ấm áp khác hẳn tren ngài- mùa đông lạnh lẽo. Ngài cúi xuống - Có thần, thưa hoàng Cho ta biết ở đây đã bao giờ có một mùa đông khắc nghiệt đóng băng mọi thứ chưa? Ý ta là cực kì khắc nghiệt- ta bần thần hỏi - Có 1 lần, thưa hoàng hậu. Đó là khi Tuyết nổi trận lôi đình, trái tim hắn đã đóng băng lạnh lẽo, không thể ấm áp ủ mùa xuân như xưa nữa, hắn đóng băng tất cả mọi thứ trong vương quốc này và cả chính hắn. Mấy chục năm nay, hắn đã biến mất. Thần tin rằng hắn đã tan chảyTa hiểu ý của ông. Tuyết sẽ có lúc tan nhưng... Người hôm nọ là thế nào?? Chẳng lẽ lại là Tuyết???Hoàng Thần thấy mặt ta bần thần, bèn hỏi- Có chuyện gì đã xảy ra, Ân Ly?Ta không để ý tới hắn, bèn hỏi tiếp- Tể tướng mùa đông, Tuyết là người con trai, với áo trắng dài lạnh lẽo, và khi anh ta biến mất, thường để lại một bông tuyết phải không?- Đúng... Thưa hoàng hậu.... Nhưng sao người...- tể tướng mùa đông lắp bắp hỏi taTa quay sang nhìn Hoàng Thần, nói- Hôm trước ta có gặp một người như thế ở sông Hằng.... Hoàng Thần đứng bật dậy, các quan cận thâng cùng tể tướng bàn tán xôn xao- Ta có cảm giác không lành- ta đứng bật dậy nói với hắnTể tướng mùa đông sững sờ nhìn ta, rồi hỏi- Khi người thấy hắn, ngưới có thấy gì màu đen trên người hắn không?Ta nhắm chặt mắt cố nhớ lại. Hôm đó, thứ thu hút ta nhất ở hắn....là một bông tuyết màu đen trên tay phải của hắn- Bông tuyết màu đen trên tay phải của hắn- ta nóiHoàng Thần khựng lại rồi nói- Hắc thuật...Các quan đại thần nhốn nháo cả lên, tể tướng mùa đông thất kinh, không thể nói gì được. Chợt trong đầu ta loé lên một ý nghĩ...Ta kéo tay áo của Hoàng Thần- Vụ này, để ta lo được không?? Ngươi hãy chú tâm vào lễ hội mùa đông nhé? - Nàng có chắc không??- Thần nhìn sâu vào mắt ta- Chắc - một giọng nói chắc nịch phát ra từ ta. Hắn gật đầu. Ta quay ra- Tể tướng mùa đông, đại thần Hoả, Mộc, xin các vị đi theo ta. ******************- Ta có linh cảm không hay về Tuyết. Ta đoán hắn quay lại để đóng băng mùa đông ta từ từ ngồi xuống, nói- Vâng thưa hoàng hậu - cả ba người còn lại đồng thanhChợt tiểu Lam, bay vào, thả cho ta cuộn giấy rồi bay đi ra. Ta mở ra đọc, khoé miệng khẽ nhếch lên " Tuyết đã trở lại, chuẩn bị cho sự đóng băng" - lời tiên tri của ba người con gái trong rừng Tối. Ta đưa cho bọn họ- Đây, các khanh hãy đọc điNhận lấy tờ giấy, mặt ba người biến sắc. Quan đại thần họ Hoả nhìn ta- Bẩm hoàng hậu, người đã có kế sách gì?- Đơn giản thôi. Quan đại thần Hoả, Mộc, ta muốn sử dụng năng lực của các vị để sưởi ấm thần dân. Về phần lương thực, ta sẽ lo. Và ta cần tể tướng mùa đông bao bọc nó trong mùa đông ấm áp của ngài. Dưới ngài, có một cô bé Hải Băng??- Vâng thưa hoàng hậu. Đó là nữ nhi của Tốt. Ta muốn cô bé đi theo ta, bao bọc lớp cây của ta trong lớp băng của cô bé- Thưa Hoàng hậu, thần...- tể tướng mùa đông ngập ngừng- Ngươi đừng lo, tiểu Bạch sẽ ở cạnh cô bé bảo vệ cho nữa nhi của ngươi- Đa tạ hoàng hậu- Còn nữa, mi hãy đi tìm hiểu xem làm thế nào để hoá giải Hắc thuật. Hãy đi luôn bây giờ. Ta tin lớp băng trong tim Tuyết có thể tan chảy. Và hãy đưa nữ nhi của người đến gặp tướng mùa đông lui ra. Ta quay sang Quan đại thần Mộc và Hoả - Hai nữ nhi của người vân khoẻ chứ?- Đa tạ hoàng hậu, nữ nhi của chúng thần đều khoẻ cả- Quan đaik thần Hoả lên tiếng- Tốt. Quan đại thần Mộc, ngài hãy đến khu rừng Tối và thu thập gỗ ở đó. Người hiểu chứ?Quan đại thần mộc khẽ gật đầu rồi nói- Nhưng thưa hoàng hậu, Rừng Âm U có lẽ sẽ gần và nhanh hơn sao??- Đúng. Nhưng chúng ta sẽ làm sự tức giận của các bộ tộc ở đó bùng nổ. Mà tên cẩu hoàng thượng kia chắc sẽ khó chịu giải quyết Vâng. Thần xin phép cáo lui- đại thần Mộc lui ra- Ta muốn ngài và nữ nhi làm việc này. Nữ nhi của ngài rất mạnh, chúng ta nên sự dụng lửa của cô ấy- Vâng, thưa hoàng hậu.*******************Còn thắc mắc một số điều, ta vào thư viện đọc sách. Giở những trang liên quan đến Hắc thuật, ta vô tình đọc được một số thứ " ....Máu của dòng họ Lâm sẽ giải thuật và hồi sinh...." Và rồi trang sách đó bị xé mất. Ta chán nản vứt quyển sách xuống và rồi ngẫm nghĩ một hồi " Máu của ta à...."Có tiếng bước chân đi tới, tiểu Lam nói" Tể tướng mùa đông và tiểu thư Hải Băng tới" Ta quay Tể tướng mùa đông và tiểu thư Hải Băng yết kiến hoàng hậu- Miễn lễ - ta nói rồi quay ra nhìn tiểu thư Hải Băng. Cô vé tầm 15 tuổi, xinh xắn, đáng yêu, đôi mắt lém lỉnh nhìn xung quanh, tóc để xoã ngang Thưa hoàng hậu, tôi không tìm được phương thuốc hoá giải Hắc thuật. - Được rồi. Ta đã tìm được, nào giờ thì đi thôi!Ta đưa cô bé ra ngoài vườn, nói- Giờ muội hãy làm cho ta xem nhé?Rồi ta đưa tay, một cây ngô mọc lên giữa đất. Hải Băng cười tươi, cây ngô đó đã được bao phủ bởi một lớp băng trắng tinh. Ta hỏi- Muội có chắc cây ngô sẽ không hỏng chứ?- Chắc chắn. Với tình yêu thì không thể hỏng được đâu- rồi cô bé lém lỉnh nhìn ta, đưa cho ta một quả cầu băng, trong đó có chứa bông hoa nở rộ- Tặng hoàng hậu, muội đã làm nó đấy Ta thích thú nhìn. Bông hoa ở trong băng nhưng không hề héo khô, ngược lại, còn nở rộ trông thật đẹp. Một cơn gió bấc thổi hun hút qua, mặc dù đã mặc ấm nhưng ta vẫn không khỏi rùng mình... Lạnh quá!An La chạy tới ta- Mọi nhà đã được sưởi ấm. Tỉ làm gì đi!Ta gật nhẹ đầu, kéo Hải Băng lên chỗ cao nhất của cung. Đưa tay ra trước, ta dùng hết sức lực còn lại hất tay lên. Cây trên mặt đất phủ tuyết trắng mọc lên, châm chậm khó khăn. Gió càng ngày càng buốt hơn. Ta nói với Hải Băng- Phủ lớp băng giữ ấm của muội lên cây và cả Đất nước này đi. Ta sẽ truyền sức uội. Hải Băng gật nhẹ đầu. Cô bé đưa hai tay lên phía trước, tạo dựng lớp băng. Song do đất nước quá lớn mà sức Băng không đủ, muội khuỵ xuống. Từ xa ta thấy Hoàng Thần vội vã chạy lại- Nàng hãy để ta truyền sức cho. Nàng mau giữ mấy cái cây lương thực...Ta gật đầu. Hoàng Thần cầm tay Hải Băng, truyền tất cả sức của mình uội ấy. Gió thổi mạnh hơn, mặt đất phủ tuyết trắng xoá. Sao mùa đông lại đến sớm quá như vậy??- Haha, quả là một bữa tiệc dành cho ta, bẩm Hoàng thượng- một giọng nói vang lên trong cơn bão tuyết mịt mùTuyết bước ra với khuôn mặt lạnh lẽo, bông tuyết đen như đỏ hằn trên tay. Ta gào lên- DỪNG LẠI ĐI TUYẾT. NGƯƠI TRÚNG HẮC THUẬT RỒI- CÁC NGƯỜI NGHĨ KẾ HOẠCH NÀY SẼ NGĂN ĐƯỢC TA SAO?? NỰC CƯỜI! CHÍNH CÁC NGƯỜI ĐÃ CƯỚP ĐI NGƯỜI TA YÊU THƯƠNG NHẤTTT...Ta chạy lại gần Tuyết, nhanh nhất có thể, túm chặt tay phải của hắn rồi rút con dao dắt bên người ra, cứa cổ tay phải nơi vết thương vừa khép miệng. Cơn ớn lạnh chạy qua khắp người, ta dí cổ tay đẫm máu vào nông tuyết đen trên tay Tuyết. Hắn gào lên, như bị bỏng, từng giọt máu của ta nhỏ xuống nên tuyết trắng xoá như những bông hoa đỏ rực. Vết thương của ta rát lên, buốt lạnh!! Một thứ đen khẽ bay ra khỏi người Tuyết rồi biến mất. Tuyết ngã lên trên nền trắng xoá..... Truyện Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ của tác giả Pe_Thy_lovely_kt. Câu chuyện nói về cuộc sống trong hoàng cung. Không hẳn trong cung nghiêm khắc như mọi người nghĩ thậm chí còn hơn ở ngoài....Hiện truyện đã full và có hỗ trợ file prc dành cho thiết bị di động trên trang thông minh hoạt bát, miệng nói luyên thuyên như con vành khuyên, không dễ bắt nạt, ý chí kiên cường, vô tâm không lo nghĩ, lãnh một đòn trả gấp mười gấp trăm, cô là nữ hoàng chơi khăm, ghét con trai vô cùng, trong mọi chuyện đều quyết giết quyết thắng, nhưng dính tới cái ngây thơ của nhỏ thì bó tay, cắn mồm im ngây thơ, ít nói, đối với mọi chuyện đều im lặng, chỉ biết mắt chớp chớp, tròn xoe nhìn người đằng trước cắn móng tay út, thờ ơ quá đỗi, khiến người ta đang ghét thì yêu, miệng khôg nhai thì răng cũng cắn. Cái tật má ơi không bao giờ sửa đượcHắn , mạnh mẽ, có trăm ái thê, ngoan cố thấy ghét. Võ công cao cường, địa vị độc tôn nhưng ưa hoang dã, một lần ra ngoài đem về một nữ nhân. Đồ háo sắcChàng, thông minh mưu lược, kim thông văn võ, có 4000 giai lệ, cung tần mĩ nữ, hàng gì cũng có. Nhưng tính tình cổ quái, lạnh lùng tàn bạo, nói là làm, ghét là giết, không biết có thích hay không lần đầu gặp mà không ưa là xoẹt, đầu lìa khỏi cổ, máu ươm ba gặp cô trong tình trạng thân mật với ái thiếp, người trần như nhộng, làm cô ói lên ói xuống, ói đến gặp ông bà thiên cổ, ói luôn cả thức ăn hôm qua, ói xog phán một câu “gớm quá”, hắn bị chấn động, bước đến trước mặt cô, lập tức “roẹt” tiếng sét ái tình như thường khi bắt gặp beautiful girl, khỏi giải thích cũng biết với cái đồ heo háo sắc nàykhi bắt gặp con ngươi màu tím của cô, một đôi mắt cực kì hiếm có làm như người ta là vật không bằng hứ, mới với tay chạm tới thì lập tức bị một cái đá không thương tiếc điểm ngay vào chỗ hiểm ao đau lắm ha, cô bỏ chạy, cả người nổi lên những mảng hột nhỏ “da gà”.Chàng và nhỏ chớp chớp mắt nhìn nhau, trong đêm gió lạnh, không biết gì trời xui đất khiến, dưới dòng sông lạnh như băng, chàng đang tắm, nhỏ từ không khí mà rơi xuốg, muốn hét nhưng không hét, chỉ “ùm” một cái, hai mắt gặp nhau, nhỏ cắn tay nhìn hắn, ngây thơ vô cùng, tay trái còn cầm bị Osi khoai tây năm ngàn, chiếc váy màu hồng ướt sủng như ngâm trong thau với xà bông Omo chỉ với một lần giặt. Nhỏ bò lên bờ, ngây ngốc nhìn hắn, thật sự thơ ngây đến nổi không biết là ở trong tình cảnh gì. Hey bó tay Part 2~Tại...tại sao cây lại biết nói? Cây chỉ là thực vật thôi mà. Ta trố mắt nhìn cái cây cổ thụ như thể đấy là một sinh vật lạ. Bên tai ta lại vang lên giọng nói kì lạ " Đừng nhìn ta như thế. Chẳng phải tiểu Nguyệt đã nói với con là gia tộc họ Lâm có thể nói chuyện với cây cối sao?"Nhớ kĩ lại thì đúng thế. Tiểu Nguyệt đúng là có nói với ta như vậy. Ta cúi đầu cung kính trước cây cổ thụ già rồi nói- Ta xin lỗi...nhưng...ta không thể nhớ nổi ông là ai..Cổ thụ dường như định nói thêm điều gì đó nhưng lúc đó, Ân Nguyệt đến bên ta. Cổ thụ lại trở về trạng thái im lìm. Tiểu Nguyệt liếc nhìn cây, rồi nói với ta- Ân Ly tỉ tỉ, chúng ta đi thôi. Ta gật đầu mỉm cười. Tiểu Nguyệt đưa ta ra ngoài Lâm gia. Chúng ta cùng đi ra chợ. Ta thích thú nhìn quanh. Chợ ở thế kỉ 21 mà ta đi toàn thịt cá chứ đâu nhiều đồ thế này. Ta lăng xăng chạy khắp nơi, ghé vào hàng bán vải một chút, ghé vào hàng bán trâm một chút. Đập vào mắt ta là cây trâm màu xanh lam đậm tuyệt đẹp. Thấy ta chăm chú vào cây trâm đó, tiểu Nguyệt cười rồi bảo với người bán hàng- Cho ta hai cây trâm màu xanh lam này. Đưa tiền cho người bán hàng, tiểu Nguyệt cài trâm lên tóc tết của ta, rồi cài cái còn lại lên tóc muội ấy- Một cái cho tỉ, một cái cho taTiểu Nguyệt là em của Ta nhưng dường như Nguyệt còn chín chắn hơn cả ta. Ta cười vui vẻ nhìn tiểu muội của ta. Đáng lẽ tiểu Nguyệt nên làm tỉ tỉ của ta thì đúng hơn. Ta cười với tiểu muội rồi đi tiếp. Ta mải chăm chú nhìn vào sạp bán diều kia rồi....RUỲNH!!!!!!!!!!Ta ngã sõng soài dưới đất, thấy đau điếng ở vai phải. Có người đâm phải ta. Mở mắt, tất cả ta nhìn thấy là cái trâm xanh lam bị gãy đôi. Ta run run cầm cây trâm bị gãy, muốn khóc mà không khóc nổi. Ta tức giận nhìn người đâm vào ta làm cái trâm của ta bị gãy. Hắn mặc bộ quần áo xanh lục, nhưng thứ làm ta sững người về hắn là khuôn mặt đó. Nhìn thật quen làm sao... Nhưng ta chẳng nhớ nổi hắn là ai. Dù hắn là ai đi nữa, hắn cũng làm gẫy trâm của ta. Hắn phải trả giá !!Ta tức giận chỉ vào mặt hắn- Mi làm gãy trâm của ta rồi Hắn đứng dậy, phủi quần áo, khinh khỉnh nhìn ta- Ta xin lỗi nhưng chẳng phải cô nương đây đâm vào ta??Ta mếu, mặt xị xuống. Mặt hắn bỗng sững lại rồi từ từ chuyển đỏ. Ta chìa trâm gãy ra, bảo- Đền cho ta. Cái này do tiểu Nguyệt mua cho ta đấy Hắn cúi xuống bế ta lên. Ta bất ngờ, vùng vẫy. Nguyệt tới, bàn tay nắm chặt thanh gươm nói- Xin công tử hãy bỏ đại tỉ của ta xuống. Nếu không thì xin đừng trách ta. Hắn thả ta xuống theo lời của tiểu Nguyệt. Ta mặt xị xuống, nói với muội- Hắn làm gẫy trâm của tỉ rồiHắn khẽ cười trước biểu cảm của ta rồi bảo- Xin vị cô nương đây thứ lỗi. Hãy để kẻ hèn này mua đền lại cho cô. Hắn tới sạp bán trâm nhưng người bán hàng bảo loại trâm đó đã hết. Hắn cười cười xin lỗi ôn dịch! Dám làm gãy trâm của ta!Ta khẽ nói thầm với Nguyệt muội" Chuẩn bị chạy nhé!!"Nguyệt muội chưa kịp hiểu ra sao đã thấy ta đến trước mặt tên ôn dịch, kéo nhẹ váy lên, ta khẽ cười- Ta...cũng xin lỗi nhé!Rồi ta giẫm thật mạnh chân lên chân hắn và bỏ chạy, không quên kéo tiểu Nguyệt theo- Chạy thôi!!Ta bỏ lại hắn đứng đó với cái chân đau kia. Hắn mỉm cười, không ngừng xoa chân. Rồi hắn gọi người đi theo sau hắn- Gia Phong, mau tìm cho ta mọi thứ về vị cô nương kia. Gia Phong khẽ cúi người- Vâng, thưa hoàng trở về Ngọc Long cung, thay bộ quần áo tầm thường kia rồi mặc áo bào. Hắn ngồi, nhớ lại về thiếu nữ mặc áo xanh lục kia rồi bật cười. " Thật giống y hệt người con gái ấy!"- hắn nhìn xa xăm...Cánh cửa bật mở. Một nô tì đi vào, cúi người trước hắn- Bẩm hoàng thượng, hoàng thái hậu truyền cho gọi đứng dậy, phẩy tay- Ta biết vội vã đến phòng của hoàng thái hậu. Hắn chắc mẩm nghĩ khi người họi, ắt hẳn có việc gì nguy cấp lắm. Đến Tây Thiên cung, mở cửa hắn cúi rạp người- Hoàng nhi xin yết kiến Hoàng Thái hậu. - Cho vào- Hoàng Thái hậu nói Giới thiệu Tác giả luciferchuThể loại Ngôn TìnhGiới thiệuHoàng hậu ư?? Thì sao chứ?? Hoàng hậu không được vui chơi à?? Ta mới trở lại được thân xác mấy chục năm thôi mà... Đương kim hoàng thượng ư?? Ta không quan tâm. Mặc dù ta với hắn quen nhau từ bé... Gọi là gì nhỉ?? Thanh trúc trúc gì đó /Hoàng Thần là thanh mai trúc mã đó ==/ Kệ chứ. Ta chỉ thấy hắn giống người ấy thôi x Hoàng Thần người ấy chính là ta mà x Đang cập nhập Đang cập nhập Danh sách chương Bình luận Có thể bạn sẽ thích 1 tháng trước Không Làm Thế Thân 8,661 4 Chương 72 1 tháng trước Marguerite Ngày Xuân 1,158 3 Chương 8 Bạn học Hứa 1 tháng trước Hứa Với Em Một Đời Bình An 1,175 3 Chương 7 Kết thúc 1 tháng trước Tạo Tác Thời Quang 2,073 4 Chương 23 Kinh Triệu Doãn 1 tháng trước Nhiều Năm Trôi Đi 1,489 3 Chương 14 “Bạn gái con là Hạ Kinh Niên.” 1 tháng trước Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương 4,061 4 Chương 56 “Thư tình” 1 tháng trước Chân Tình Người Một Đời Không Quên 5,003 3 Chương 48 Giang Thiếu Hào Phóng 1 tháng trước Người Định Hình Tâm Lý 1,499 3 Chương 56 Kết thúc 1 tháng trước [Mau xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ 2,869 3 Chương 76 1 tháng trước Chiết Yêu 1,959 3 Chương 63 Phiên ngoại Phượng Thành 1 tháng trước Bạc Vụ 4,366 5 Chương 104-105-106 1 tháng trước Cưa Vợ, Cưa Chồng 1,747 3 Chương 51 Part 15 2/2 * hơ hơ, part này dành tặng cho tất cả các bạn ủng hộ truyện mình nhớ Yêu các bạn lắm a~*Sau một hồi nhảy múa, ta chóng mặt, mặt đất quay cuồng. Ta lao đảo, loạng choạng. Kha lao ra đỡ ta, hỏi han- Muội không sao chứ?? - Muội chắc hơi bị chóng mặt- Ta víu lấy tay Muội có muốn về Ngọc Long cung không??- Ừ được. Nhưng muội phải nói với Hoàng Thần- Được. Ta đưa nàng lên chỗ Hoàng ThầnKha dìu ta lên ghế của Hoàng Thần, hắn đỡ lấy ta- Nàng không sao chứ? Ta nhìn hắn- Ta muốn về phòng. Ta xin lỗi...Hắn cốc nhẹ đầu ta- Hâm. Ta không cho nàng xin đâu- rồi hắn nhìn Kha - Phiền ngươi đưa Ân Ly vềKha gật đầu. Ta ngồi lên người tiểu Bạch, Kha cũng ngồi lên theo. Ta dựa vào người Kha- Cám ơn huynhTiểu Bạch hú lên, tất cả thần dân im bặt dạt sang một bên. Hoàng Thần đứng lên- Hoàng hậu không khoẻ, nên lui về trước. Các khanh hãy cứ tiếp tục. Tiểu Bạch lao đi giữa đường đưa ta về phòng. Đặt ta lên giường, Kha đi ra khỏi phòng. Ta khẽ quay người, trùm chăn kín đầu. Ta mệt quá! Lại nhức đầu nữa, ta chìm vào trong giấc ngủ...*********************Tên hoàng thượng nào đó vừa tham dự buổi lễ hội mùa động mệt ỉu người, vào phòng, hắn giật mình thấy một cục bông cuộc tròn trong chăn trên cái giường. Hắn cười khì một cái rồi tiến đến. Khẽ nhấc cái chăn ra, nàng cựa mình. Hắn thót tim đứng im bất động...1 giây...2 giây...3 giây..thấy nàng không cựa quậy gì nữa, hắn thở phào như làm gì đó sai phạm rồi tiếp tục vén cái chăn đó lên. Khuôn mặt thanh tú nàng hiện ra, hắn cười. Nàng lại rúc cái mặt vào trong chăn. Hắn nâng cằm nàng lên, đôi môi như quả dâu chín mọng hắn chỉ muốn "ăn" mãi nàng hồng hồng phúng phính nhìn thật đáng yêu. Hắn đưa tay véo một cái "Aa, gì thế này? Mềm quá". Rồi lại véo thêm cái nữa. A! Sao đau thế nhỉ?? Có ai đang véo má ta? Ta lơ mơ tỉnh dậy. A! Lại véo nữa kìa! Đáng ghét! Ta sẽ xử trảm nhà ngươi!Ta bật dậy, nhìn tên bi3n thái véo má ta. Lại là tên cẩu hoàng thượng kia. Mi thật là bần tiện quá! Mi không ngủ được thì để cho ta ngủ chứ! Mi ghen ăn tức ở thế mà được à? Ta nhăn mặt- Mi bị điên à?? Sao véo má ta?? Hại ta đang ngủ ngon lại dậyChưa nhận được câu trả lời, môi ta bị tấn công bởi " vật thể" mềm mại, âm ấm kia. Ta muốn đẩy hăn ra lắm chứ nhưng những lúc như thế này, chân tay ta lại mềm nhũn cả ra. Aisshh tên cẩu hoàng thượng kia, mi làm đầu óc bổn cung đen tối rồi! Hắn cắn vào môi ta một cái, ta đẩy hắn ra- Điên à?? Đau quáHắn bĩu môi- Tại nàng - Tại ta??- Ai bảo nàng lúc nào cũng có đôi môi làm người khác muốn hôn, muốn cắn chứ?- Mi..Mi...- Ta giận hắn không nói được câu gì nữaHắn cười cười. Ta ngồi thừ ra một lúc rồi chợt nảy ra ý tưởng ngồi vào lòng hắn, dụi dụi đầu- Ta lạnh..Hắn ôm ta, đặt lên trán ta một nụ hôn- Hết lạnh chưa??Ta mở he hé áo hắn ra, ta nhìn thấy bộ ng ực săn chắc của hắn, mặt ta đỏ lên. Không! Phải bám sát theo kế hoạch. Lấy tay vẽ vẽ lên giữa ngực hắn- Chưa. Vẫn lạnh lắm. Chàng có cách gì không?Người hắn nóng lên. Ta thích thú ngẩng đầu lên, tiến sát về mặt hắn, chăm chú nhìn khuôn mặt ửng đỏ của hắn, hắn khó khăn cất lời- Nàng...nàng muốn...Ta cười, di chuyển về phía tai hắn, thổi phù một cái vào tai rồi thì thầm- Không! Mi bị lừa rồiNhìn mặt hắn đỏ như gấc, ta lăn xuống giường cười. Ha ha rốt cuộc tên hoàng thượng cũng bị ta lừa. Ta cười ngặt nghẽo đến đau cả bụng. Mất đến 3 giây sau, bộ não tên cẩu hoàng thượng mới hoạt động lại. Hắn nhìn nàng lăn lộn cười, không khỏi tức, hắn lao đến, véo má ta- Cho nàng chừa trêu ta nèTa la oai oái- Đauuuuu taaaaTa ôm cái má tội nghiệp bị hắn véo sưng đỏ cả lên như bị ong đốt, khóc- Oaooaoaoao mi bắt nạt taHắn lúng túng, đúng là hắn hơi quá tay thật. Sao hắn có thể làm đau nàng cơ chứ?? Hắn bế ta lên, ta vùng vây, chân vẫy loạn xạ- Oaoaoaoa- Thôi nào, ta xin lỗi nàng - Oaoaoaoa- ta tiếp tục khóc tiếpRồi môi hắn lại " gặp" môi ta lần nữa, ta ngưng khóc, lại bị cuốn vào nụ hôn đấy! Hắn là người kết thúc nụ hôn đó, sao tự dưng tim ta lại hẫng một nhịp thế này?? Cảm giác này là gì? Tiếc nuối vì nụ hôn không còn tiếp tục??Nhìn mặt ta trân trân như vậy, Hoàng Thần cười rồi bảo- Muộn rồi đấy. Nàng ngủ điTa phụng phịu- Ngủ lại ta dễ bị gặp ác mộng lắm á ~. Tại mi kéo ta vào lòng hắn- Thế này là được chứ gì? Yên tâm. Nàng sẽ không gặp ác mộng đâu. Có ta rồiNằm ngoan ngoãn trong lòng hắn, ta nghe tim ta đập thình thịch. Ít nhất ta cũng nên cám ơn hắn chứ nhỉ? Nhướn người lên, thơm vào má hắn một cái " chụt"- Cám ơn ngươi... Vì tất cả Hắn sững người rồi cười với ta- Lần đầu nàng hôn ta đấy nhỉ? Ngủ đi nào!Rồi cuộn tròn trong vòng tay hắn, ta ngủ..... Kì lạ làm sao! Đêm đó ta không gặp ác mộng !

hoang hau nghich ngom cua ta